Chương 71
Mỗi năm đến ngày Thất Tịch, luôn có nhiều người người xếp hàng bên ngoài Cục Dân Chính, Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến điền vào phiếu đăng ký, lại đi chụp ảnh hai người, sau đó cầm giấy chứng nhận kết hôn.
Xu Mạn nhìn cuốn sổ mỏng màu đỏ, trên đó có tên và thông tin của cô và Thẩm Thanh Yến, cũng có ảnh chung của bọn họ.
“Em xem đủ chưa?” Thẩm Thanh Yến cười hỏi: “Xem đủ rồi thì cất đi chúng ta đi mua quà kỷ niệm.”
Xu Mạn ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng: “Không bao giờ xem đủ cả, tấm ảnh này thật là đẹp mắt, em rất thích.”
Miệng của tiểu yêu tinh vẫn ngọt như thế.
Thẩm Thanh Yến cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay cô, kéo tay cô đi ra ngoài Cục Dân Chính, không ngờ hai người vừa ra ngoài lại thấy đài truyền hình đang phỏng vấn ngày Thất Tịch. Thẩm Thanh Yến thấy MC đang phỏng vấn một cặp xếp hàng thì kéo Xu Mạn đi đường vòng.
Người chủ trì phỏng vấn vài người xếp hàng xong, chuẩn bị phỏng vấn mấy người vừa nhận giấy, không ngờ đúng lúc thấy Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đi ra nên cầm micro đến trước mặt hai người: “Anh đẹp trai và người đẹp, xin chào! Đầu tiên tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Đây là chuyên mục Dương Quang 818 thành phố W, tôi là MC Tiểu Chương, có thể phỏng vấn hai người vài phút không?”
Tâm trạng của Thẩm Thanh Yến không tệ, thấy đối phương cũng không nhận ra mình, anh khẽ gật đầu: “Có thể.”
“Hai người quen biết nhau từ lúc nào?” MC hỏi.
MC có vóc dáng nhỏ xinh, cô ấy cầm micro đến trước mặt Xu Mạn, vì thế Xu Mạn trả lời: “Chúng tôi quen biết nhau từ rất lâu rồi.”
MC: “Rốt cuộc là bao lâu?
Thẩm Thanh Yến nhớ tới giấc mơ kỳ lạ thì tinh nghịch cười đáp: “Có lẽ quen biết nhau từ kiếp trước.”
“Duyên phận ba kiếp sao? Anh đẹp trai thật là lãng mạn, nhưng hình như tôi thấy anh hơi quen quen, có phải chúng ta quen biết nhau đúng không?” MC có chút do dự.
Thẩm Thanh Yến cười: “Ừ, cô là Tiểu Chương của chuyên mục 818, hôm nay tôi quen biết cô.”
Anh cười rộ lên rất nho nhã, rất có lực hấp dẫn, MC đỏ mặt, cũng không dám nhìn thẳng anh, cô ấy hỏi Xu Mạn: “Người đẹp, anh đẹp trai này đã làm chuyện gì khiến cô cảm động không?”
Xu Mạn: “Anh ấy làm chuyện gì, tôi cũng thích.”
MC quay đầu cười nói với ống kích: “Quả nhiên hôm nay là ngày rải thức ăn cho chó, hôm nay trên đường đến đây tôi ăn quá nhiều thức ăn cho chó rồi.”
Sau đó MC lại hỏi: “Các người có thể nói ưu điểm của đối phương không?”
Xu Mạn bắt đầu miêu tả tỉ mỉ Thẩm Thanh Yến: “Dịu dàng, đẹp trai, cẩn thận, đa tài, đối với tôi rất tốt… Em không nghĩ ra được trên người anh Thanh Yến có khuyết điểm gì.”
Thẩm Thanh Yến nghe vậy thì khóe miệng cong lên, MC đưa micro đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến cưng chiều nói: “Tôi đều thích ưu điểm và khuyết điểm của cô ấy.”
MC rất phối hợp le lên, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Hai người là một cặp mới cưới ngọt ngào nhất hôm nay, hơn nữa lại rất xứng đôi, thật là tàn sát người khác. Kẻ độc thân này hâm mộ đến mức không thể phỏng vấn không nổi nữa, tôi chúc phúc cho hai người, cảm ơn hai người đã phối hợp!”
Thẩm Thanh Yến cũng khách sáo nói cảm ơn, nắm tay Xu Mạn đi đến bãi đậu xe.
Sau khi Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn lên xe, có người qua đường nhanh chóng đăng lên Weibo: Hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn, gặp gỡ một đôi có giá trị cao ngất ngưỡng, lập tức hạ gục người nổi tiếng. Hơn nữa bọn họ phỏng vấn ngọt muốn chết người, tôi cảm thấy mình đang xem phim thần tượng. Sau đó tôi quay lại xem chồng mình, đột nhiên không muốn kết hôn nữa, chênh lệch quá lớn!
Không lâu sau có người bình luận dưới Weibo này: “Tôi chỉ muốn nói với chủ bài viết là người đàn ông kia vốn là người nổi tiếng, cô ngăn cách hoàn toàn với thế giới sao? Ngay cả Thẩm Thanh Yến cũng không biết.”
“A a a a a a! Chồng tôi đăng ký kết hôn rồi à? Cô dâu không phải là tôi? Không muốn đâu! Lễ Tình Nhân lại thất tình!”
Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đến trụ sở chính trang sức Unique, chọn lựa quà Thất Tịch và đặt trước nhẫn cưới.
Xu Mạn nhìn nhẫn kim cương lấp lánh, lại cảm thấy con người của thế giới này thật là khéo tay, có thể tạo ra chiếc nhẫn nhỏ xinh đẹp như thế, mà người Lăng Tiêu Đạo chỉ biết ném chúng nó vào lò luyện thành binh khí…
“Nào, anh đeo lên cho em.” Thẩm Thanh Yến cầm một sợi dây chuyền đi tới trước mặt Xu Mạn.
Xu Mạn nhìn thoáng qua dây chuyền trên tay Thẩm Thanh Yến, mặt dây chuyền là hình trái tim màu đỏ rượu, dưới ánh đèn sáng ngời nó càng rực rỡ lấp lánh.
Thật ra trên cổ cô còn đeo dây chuyền hình mặt trăng, cô rất thích dây chuyền hình mặt trăng, nhưng dây chuyền trên tay Thẩm Thanh Yến cũng rất đẹp.
Thẩm Thanh Yến đi đến trước mặt Xu Mạn, tháo dây chuyền hình mặt trăng xuống, đeo dây chuyền mới lên cho cô.
Đá quý màu đỏ rượu làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, Thẩm Thanh Yến hài lòng cong môi cười, hoa lan nhỏ của anh nên mua thêm nhiều dây chuyền.
“Anh Thanh Yến, sợi dây chuyền ngọc trai này cũng rất đẹp, vô cùng hợp với làn da của cô Xu, dây chuyền ngọc trai cũng tôn da cô ấy.” Nhân viên cầm một dây chuyền ngọc trai cho Thẩm Thanh Yến xem.
Thẩm Thanh Yến cầm dây chuyền ngọc trai lên xem, thay giúp Xu Mạn, dây chuyền ngọc trai thật sự rất tôn da cô.
“Cô đóng gói hai sợi dây chuyền này đi, chúng tôi đi xem lắc tay.” Thẩm Thanh Yến nói.
“Được, anh Thanh Yến chờ một lát, tôi sẽ đề cử lắc tay cho anh.”
Xu Mạn thấy hôm nay bọn họ mua sắm đều là của mình, Thẩm Thanh Yến không có gì, chỉ có mấy bộ quần áo.
Xu Mạn nhìn vào quầy hàng nhẫn đôi, lúc cô nhìn thấy một đôi nhẫn có vẻ rất bình thường thì hơi sửng sốt một chút, chất liệu của đôi nhẫn đó không giống như các chiếc nhẫn khác.
Cô nhìn thoáng qua giá cả, sau đó tính toán số dư còn lại trong tài khoản WeChat, cô hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh muốn mua gì? Em cũng muốn mua quà cho anh.”
“Cô Xu muốn mua quà cho anh Thanh Yến sao? Ánh mắt của cô rất tốt, chất liệu của đôi nhẫn này đến từ thời kỳ Thượng Cổ, không giống như nhẫn bạch kim, cả thế giới chỉ có một đôi, rất hiếm có…” Nhân viên bán hàng đã sớm thấy Xu Mạn có hứng thú với đôi nhẫn này nên nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.
Kiểu dáng của đôi nhẫn này rất bình thường, nằm trong tủ kính rất lâu rồi nhưng không có người hỏi, nhưng giá cả cũng rất xa xỉ. Nhân viên bán hàng muốn sớm bán ra ngoài, cố gắng giải thích cho bọn họ.
Xu Mạn nói cô ta lấy ra xem thử, nhân viên bán hàng lấy ra đôi nhẫn đặt trước mặt Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến.
Xu Mạn lấy một chiếc nhẫn lớn đeo lên ngón áp út của Thẩm Thanh Yến: “Rất vừa, anh Thanh Yến, anh thích không?”
Thẩm Thanh Yến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cong môi cười, thật ra đôi nhẫn này không có gì đẹp, kiểu dáng vô cùng bình thường. Nhưng anh thấy Xu Mạn thích nên cười nói: “Có món quà nào của Mạn Mạn mà anh không thích chứ.”
“Vậy tôi sẽ trả tiền đôi nhẫn này.” Xu Mạn nói với nhân viên bán hàng.
Thẩm Thanh Yến cầm chiếc nhẫn còn lại đeo lên ngón áp út của Xu Mạn, anh vốn muốn trả tiền, nhưng Xu Mạn từng nhiều lần tỏ vẻ muốn nuôi anh, Thẩm Thanh Yến cũng thỏa mãn nguyện vọng của cô, không giành trả tiền nữa.
“Anh cũng đeo lên cho em.”
“Ừm.”
Chiếc nhẫn đeo lên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Xu Mạn, bao quanh lấy ngón tay cô.
Thẩm Thanh Yến kéo tay Xu Mạn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, một tiên nhân đang đứng trên vách núi đầy mây mù, trong lòng anh ôm một tiên thú xinh đẹp.
“Anh Thanh Yến?”
Giọng Xu Mạn kéo suy nghĩ của Thẩm Thanh Yến về, anh lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh lại nghĩ tới nơi đó, hơn nữa hình ảnh đó rất chân thật, giống như anh từng trải qua.
Xu Mạn thấy Thẩm Thanh Yến có chút hoảng hốt thì đi tới trước mặt anh: “Anh Thanh Yến, anh sao vậy?”
Thẩm Thanh Yến lấy lại tinh thần, anh nhìn Xu Mạn lo lắng, lại nghĩ tới tiên thú kia, không lẽ là Xu Mạn của kiếp trước sao? Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ đã có duyên phận?
Vừa rồi lúc phỏng vấn anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, từ khi anh gặp hoa lan nhỏ, thế giới của anh xảy ra rất nhiều thay đổi.
“Không có gì, chúng ta đi xem lắc tay thôi.”
Cho dù nói thế nào, hiện tại bọn họ hạnh phúc là đủ rồi. Còn kiếp trước bọn họ có quan hệ hay không cũng không quan trọng, cho dù có, cũng là chuyện quá khứ.
Hai người đi ra cửa hàng trang sức lại đi xem phim tình cảm mới nhất, nhưng lần này Thẩm Thanh Yến bao rạp, chỉ có bọn họ vừa yên tĩnh lại tự do.
Tối nay chuyên mục Dương Quang 818 được phát sóng, nhanh chóng lên hot search, sau khi Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đăng ký kết hôn được công bố, trên mạng đầy tiếng đau lòng, nam thần cũng đã kết hôn. Xu Mạn càng xinh đẹp hơn ảnh chụp, hơn nữa cô và Thẩm Thanh Yến vô cùng yêu thương nhau, đứng chung một chỗ rất xứng đôi. Không ít cư dân mạng ào ào chúc phúc, các nhân vật nổi tiếng, nhóm đạo diễn cũng chia sẻ lại.
Cao Khang Hạo nhân cơ hội ký hai hợp đồng đại ngôn cho Thẩm Thanh Yến, giá trị con người của Thẩm Thanh Yến tăng lên không ít, một số đạo diễn chờ anh đồng ý, muốn mời anh diễn nam chính. Nhưng Thẩm Thanh Yến lại nói hai năm nay sẽ không định nhận thêm kịch bản, làm rất nhiều fan cảm thấy tiếc nuối.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn của chung cư cũng tối đi, chỉ có ngọn nến trên bàn.
Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn ngồi đối diện, ánh nến chiếu rợi khuôn mặt của hai người.
Thẩm Thanh Yến khui rượu vang đỏ, rót vào hai ly, một ly cho Xu Mạn, một ly cho mình.
“Nào, nếm thử rượu này xem sao?” Thẩm Thanh Yến nói.
Xu Mạn đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Yến, ngồi vào lòng anh: “Lát nữa em uống say thì sao? Sẽ rất nóng.”
Thẩm Thanh Yến nói: “Không sao, chúng ta đang ở trong nhà, nếu em nóng thì mở điều hòa thấp một chút.”
Anh nói xong thì muốn đứng dậy đi lấy điều khoản máy điều hòa, nhưng Xu Mạn lại không cho anh đứng lên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh: “Anh Thanh Yến, anh nói xem khi nào chúng ta có con?”
Thẩm Thanh Yến cũng buồn phiền vấn đề này, Xu Mạn và Tần Hiểu Đồng rất muốn có con, nhưng không phải anh muốn thì có thể có được, hơn nữa Xu Mạn không có trái tim, không phải là người bình thường, có phải tử cung không thể sinh con hay không.
Thẩm Thanh Yến cảm thấy có con hay không cũng không sao cả, Xu Mạn vốn giống như đứa trẻ, hơn nữa sinh con đau đớn như vậy, anh cũng không nỡ để hoa lan nhỏ chịu khổ.
Thẩm Thanh Yến suy nghĩ rồi nói: “Mạn Mạn, nếu em thật sự thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
Lỡ Xu Mạn không sinh được đứa bé, nhận nuôi một đứa cũng không tệ.
“Em chỉ nghĩ muốn con của chúng ta.” Xu Mạn ôm cổ anh, cởi nút áo trên người anh.
Thẩm Thanh Yến nhìn động tác thành tạo của cô thì không khỏi nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Xu Mạn còn không biết cởi nút áo, hiện tại cô có thể chủ động cởi áo cho anh.
Thẩm Thanh Yến cười khẽ: “Vậy chúng ta sẽ sinh một cái.”
Anh cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, sau đó hôn lên môi lên Xu Mạn.
Vị rượu tỏa ra giữa răng môi hai người, Xu Mạn nhìn con ngươi màu hổ phách của anh, cả người cũng say theo.
Cảm xúc trên môi rất dịu dàng, giống như đám mây mềm, đã rơi vào thì không muốn đi ra. Xu Mạn tham lam cướp đi vị rượu, cả người mềm nhũn, tay cô di chuyển xuống cổ Thẩm Thanh Yến, cuối cùng dừng lại ở trước ngực anh.
Cô rất thích nghe tiếng tim đập của Thẩm Thanh Yến, cảm giác trái tim anh đang đập vì mình.
Tiểu yêu tinh trong lòng mềm nhũn, Thẩm Thanh Yến chỉ muốn hòa cô vào cơ thể mình. Thẩm Thanh Yến chờ cô hoàn toàn mềm nhũn trong lòng mới buông cô ra.
“Anh Thanh Yến ~” Cô nhẹ giọng nói.
“Hửm?” Thẩm Thanh Yến xoa mặt Xu Mạn, đưa tay nhấn xuống đôi môi cô, đôi môi đỏ thắm có thể gạt ra nước, làm cho người ta muốn nếm thử.
“Rượu này uống ngon thật, em còn muốn anh đút cho em.”
Trong mắt Thẩm Thanh Yến lóe lên sự hứng thú, ánh mắt hơi trầm xuống: “Chúng ta ăn trước rồi lại uống.”
Xu Mạn có chút không vui, cô đứng dậy uống một ngụm, sau đó đút vào môi Thẩm Thanh Yến.
Rượu vang đỏ xen lẫn với mùi hoa lan, mang theo vị ngọt thanh khiến người ta say mê. Xu Mạn ngồi dậy, ôm mặt Thẩm Thanh Yến, vẻ mặt tươi cười, dường như trong con mắt có ngôi sao sáng lấp lánh: “Anh Thanh Yến, uống ngon không?”
Trên mặt cô mang theo ý cười, không sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Yến, quả thực làm cho Thẩm Thanh Yến vừa yêu vừa hận.
Thẩm Thanh Yến cảm giác mình còn chưa uống nhiều đã say, tiểu yêu tinh này nhiều trò nhất, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Em còn muốn uống không? Em cũng cảm thấy uống như vậy rất vui.”
Xu Mạn lại chuẩn bị làm tiếp, nhưng Thẩm Thanh Yến kéo cô vào lòng. Thẩm Thanh Yến hơi nheo mắt lại: “Chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi chơi.”
Còn phải sinh em bé nữa.
Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn ngồi xuống, đút đồ ăn cho cô.
Mùi rượu và hương hoa lan khắp căn nhà, ngọn nến sắp cháy hết, hai người cũng ăn xong, trên bàn đầy hỗn độn.
Người trong lòng anh vô cùng quyến rũ, Thẩm Thanh Yến ôm cô đi vào phòng ngủ…
Hai người hăng say một đêm, đến bốn năm giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, tấm rèm cửa không thể ngăn cản được ánh nắng rực rỡ, lọt vào trong phòng.
Tối hôm qua cảm giác triền miên ngọt ngào vẫn chưa tan hết, Thẩm Thanh Yến tỉnh lại thì không khỏi nhếch môi.
Nhưng sáng hôm nay không giống như bình thường… Trong lòng anh trống trơn, anh đưa tay sờ bên cạnh, cũng không thấy tiểu yêu tinh như bình thường.
Anh có chút tò mò, bình thường anh chưa dậy thì Xu Mạn cũng chưa tỉnh, cho dù cô tỉnh dậy vẫn sẽ ăn vạ trong lòng anh, giống như động vật nhỏ đáng yêu.
Xu Mạn không ở trong lòng, Thẩm Thanh Yến không còn buồn ngủ nữa, rời giường đi tìm hoa lan nhỏ.
“Xu Mạn? Mạn Mạn?” Thẩm Thanh Yến tìm khắp nơi vẫn không thấy Xu Mạn.
Thẩm Thanh Yến bắt đầu hoảng sợ, anh lấy ra điện thoại gọi cho Xu Mạn, điện thoại của Xu Mạn vẫn ở trong phòng ngủ. Anh bỗng nhiên ý thức được một chuyện, vì thế đứng dậy đi tới ban công.
Xu Mạn đã lâu rồi không quay về chậu hoa, Thẩm Thanh Yến đã quên cô vốn là một gốc cây hoa lan. Bởi vì Xu Mạn vẫn luôn không biến thành hoa lan, chậu hoa bị ném vào một góc ban công.
Thẩm Thanh Yến đi tới nhìn thấy hoa lan nhỏ của anh lặng lẽ cắm rễ trong chậu qua.
Nhưng toàn bộ hoa lan đã khô héo, hoàn toàn không còn sức sống và xinh đẹp như trước.
Thẩm Thanh Yến nghiêm túc cầm chậu hoa vào phòng: “Mạn Mạn? Em có thể nghe thấy anh nói chuyện không?”
Hoa lan nhỏ trong chậu hoa xòe lá cây ra chạm vào tay anh.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Thẩm Thanh Yến lại hỏi.
Xu Mạn cũng buồn rầu, tối hôm qua cô đang mơ màng thì cảm thấy có thứ gì đó rút linh lực của mình đi, cô chỉ dựa vào ý thức cuối cùng ngăn cản việc quay về chậu hoa.
Còn vì sao cô muốn quay về chậu hoa mà không phải đánh thức Thẩm Thanh Yến thì cô cũng không biết rõ, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó kéo mình về chậu hoa.
Sáng sớm tỉnh lại, cánh hoa của cô hoàn toàn khô héo, linh lực của cô tập trung vào những cánh hoa khô héo. Hình như lại có nụ hoa mới… À, không đúng, chúng nó đều khô héo, sao có thể còn mọc ra nụ hoa mới, chẳng lẽ là… Hạt giống hoa?
Cô đung đưa lá cây, nói cho Thẩm Thanh Yến cô không có việc gì, chỉ là linh lực vô cớ bị rút ra mà thôi, không có cái khác dị thường, có lẽ ăn nhiều mấy cái ác mộng là có thể trở về.
Thẩm Thanh Yến đưa tay vỗ về lá cây của cô, anh phát hiện lá cây vốn màu xanh đến phát sáng. Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm những cánh hoa khô héo, trong lòng suy đoán, sau đó hỏi chậu hoa: “Hiện tại anh đưa em đến bệnh viện gần đây, xem có thể giúp em biến thành người hay không.”
Xu Mạn lắc lắc lá cây, hiện tại chỉ có cách này.
Thẩm Thanh Yến rửa mặt xong, thay quần áo, ôm chậu hoa ra cửa. Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Yến sẽ đưa Xu Mạn ra ngoài, đôi khi là buổi tối, đôi khi là ban ngày, nhưng hoa lan nhỏ vẫn không biến thành người.
Những đóa hoa khô héo vẫn khô héo, mỗi ngày Xu Mạn cảm thấy có thứ gì đó đang nảy mầm trong cơ thể mình, nhưng cô không biết rõ. Mỗi ngày cô vẫn ăn rất nhiều cơn ác mộng, hấp thu rất nhiều linh lực vẫn cảm thấy không đủ dùng, dù sao mấy đóa hoa khô héo đã hấp thụ hết.
Thẩm Thanh Yến thấy lá cây của cô vừa dài vừa xanh, cây cũng tươi tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cánh hoa khô héo, cũng không có gì không ít, cũng không giống như khô héo.
Nhưng một tuần qua đi, một tháng qua đi… Xu Mạn vẫn không biến thành người.
Bởi vì Xu Mạn không biến thành người, anh cũng không dám một mình về phố Phỉ Thúy, sợ Tần Hiểu Đồng hỏi. Đúng lúc paparazzi nằm vùng chụp được ảnh Thẩm Thanh Yến một mình ôm hoa lan ra vào chung cư, vì thế trên mạng nhất thời xuất hiện nhiều tin đồn, tung tin Thẩm Thanh Yến ly hôn, mới kết hôn đã xảy ra vấn đề, anh sống một mình.
Sau khi tin tức này được tung ra, Tần Hiểu Đồng và bạn bè của Thẩm Thanh Yến đều hỏi thăm anh, Thẩm Thanh Yến chỉ nói Xu Mạn trở về nhà mẹ đẻ, một thời gian nữa sẽ trở về.
Nhưng qua thời gian dài, lý do này khó tránh khỏi không thể kéo dài được, nhất là Tần Hiểu Đồng, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Thẩm Thanh Yến bị làm phiền, anh hợp tác với một đạo diễn, đến núi sâu quay phim mới “Tôi là hoa lan thành tinh”. Tin đồn trên mạng vẫn không dừng lại, có rất nhiều người nói Thẩm Thanh Yến bị lừa, bạn gái vừa kết hôn đã ôm tiền bỏ chạy.
Nhưng phòng làm việc Thẩm Thanh Yến nhanh chóng làm sáng tỏ, công bố Xu Mạn là người mua nhà bên Hoán Hoa Khê, lúc Thẩm Thanh Yến gặp hỏa hoạn, Xu Mạn bất chấp nguy hiểm đến cứu anh, không tồn tại chuyện lừa tiền.
Tổng biên tập Mary của “Beauty” cũng ra mặt ủng hộ Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến, nhấn mạnh lúc ấy Xu Mạn và Cao Khang Hạo tìm được bọn họ, cứu cô ấy, tình cảm của Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn rất tốt, không nên chịu tin đồn ác ý.
Mỗi ngày Thẩm Thanh Yến ngoại trừ quay phim thì là tưới hoa lan, bởi vì sợ hoa lan nhỏ xảy ra chuyện, lần này anh đặc biệt nói Cao Khang Hạo đi theo, lúc anh đóng phim thì Cao Khang Hạo sẽ nhìn xem, sau khi anh quay xong thì sẽ xem hoa lan.
Toàn đoàn làm phim biết chậu hoa lan quý báu của Thẩm Thanh Yến có thể so sánh với vợ.
Bộ phim này quay suốt bảy tám tháng, Thẩm Thanh Yến không rời khỏi đoàn làm phim một ngày, ngay cả năm mới cũng ở trong đoàn làm phim, anh tưới cây hoa lan một năm, lá cây càng thêm tươi tốt, những hoa khô héo dần dần rơi xuống, chỉ còn một quả nho nhỏ.
“Tôi là hoa lan thành tinh” công chiếu vào mùa hè, nhanh chóng đứng đầu doanh thu phòng bán vé.
Thẩm Thanh Yến cầm lan bồn cẩn thận quan sát, Cao Khang Hạo lái xe ở phía trước, hôm nay bọn họ phải đến nông trại của Thẩm Thanh Yến. Thẩm Thanh Yến mua một miếng đất ở vùng ngoại ô, còn xây một biệt thự nhỏ, anh trồng rất nhiều hoa lan, nhanh chóng trở thành một vườn hoa.
Từ khi Xu Mạn không xuất hiện, Thẩm Thanh Yến gửi gắm tất cả tình cảm vào chậu hoa lan này . Cao Khang Hạo nhìn anh qua kính chiếu hậu nói: “Ông chủ, chậu hoa lan này ra quả hơn một năm rồi, ngoại trừ cao lên một chút thì dường như không có thay đổi gì.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Yến đặt chậu hoa qua một bên, ừ một tiếng.
“Xu Mạn…” Cao Khang Hạo không biết có hỏi chuyện này không: “Khi nào cô ấy trở về?”
Trước kia Cao Khang Hạo cũng hỏi qua, nhưng Thẩm Thanh Yến chỉ nói Xu Mạn phải rời đi một thời gian, một thời gian nữa sẽ trở về.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Yến nhìn thoáng qua chậu hoa lan bên cạnh, vẫn nói: “Có lẽ không lâu nữa.”
Cao Khang Hạo có ảo giác Xu Mạn thật sự là hoa lan tinh, giống như bộ phim “Tôi là hoa lan thành tinh” mà Thẩm Thanh Yến vừa quay xong. Hoặc là nói bộ phim đó được khởi quay vì Xu Mạn.
Vào đêm, nông trại vùng ngoại ô vô cùng yên tĩnh.
Một năm nay không có Xu Mạn, mỗi đêm Thẩm Thanh Yến thức đến hai giờ sáng mới có thể ngủ, nhưng hôm nay chưa đến mười một giờ, hai mí mắt của anh đã không chống đỡ nổi.
Thẩm Thanh Yến nằm ở trên giường, một lát sau anh ngủ say.
Anh lại đi tới biển hoa, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, trên bầu trời xuất hiện bông tuyết, sau khi những bông tuyết rơi xuống, anh mới phát hiện đó không phải là tuyết mà là vô số cánh hoa lan. Anh giơ tay đón lấy lại ngạc nhiên phát hiện quần áo của mình lại là trường bào màu đen…
Một làn gió thơm thổi qua, tóc ngắn của anh đột nhiên biến thành tóc dài bay theo gió.
Ánh trăng lên cao, một bóng người duyên dáng đi về phía anh, trong lòng Thẩm Thanh Yến căng thẳng, bước nhanh đi phía người nọ…
Anh ôm lấy người đã lâu không gặp kia…
Trong lòng truyền đến mùi hương và cảm giác quen thuộc, Thẩm Thanh Yến mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp: “Anh Thanh Yến.”